Sáng nay thức dậy em đã lười biếng nằm “nướng” mãi trong chăn, mặc dù thời tiết chỉ se lạnh, cái lành lạnh vô cùng đẹp đẽ của cuối thu. Chợt giật mình vì mùa đông đang đến thật khẽ khàng.
Đông sắp đến rồi, mình hẹn hò đi anh! Để em không phải nhăn nhó nhìn mấy đứa bạn “khoe” người yêu này nọ, để cái vén cổ áo khi đi trên đường làm em không phải chạnh lòng khi nhìn những cặp tình nhân, để mỗi ngày em lại nhận được những tin nhắn dặn dò yêu thương của anh, chứ không phải lặng lẽ lắng nghe radio báo trời trở lạnh rồi tự dặn mình phải mặc nhiều áo ấm. Dù sao thì, có người để lắng lo bao giờ cũng ấm áp hơn.
Đông đến rồi, mình hẹn hò đi anh!
Đông sắp đến rồi anh này, một mùa đông dài thật dài, lạnh thật lạnh, mình sẽ hẹn hò nhau qua từng con phố, để Noel em sẽ cùng anh nghe bản nhạc Jingle bells quen thuộc và em sẽ ngân nga khắp một chặng đường dài.
Đông đến rồi, mình hẹn hò đi anh!
Đừng cho em là đứa con gái không biết xấu hổ khi lấy hết dũng khí và can đảm để nói lời hò hẹn cùng anh. Hạnh phúc nhiều khi phải tự kiếm tìm, cứ chờ, chờ mãi thì biết bao giờ nó chạy đến. Cứ cho em là cô gái thiếu kiên nhẫn, em sẽ bước nhanh hơn một chút nhưng tất nhiên vẫn đủ lý trí để biết đúng sai. Nếu đã gặp anh rồi, thì nhất quyết phải một lần thổ lộ cho anh biết, chứ không ôm mộng tưởng rồi lặng im đâu.
“Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa Đông Bắc se lạnh”… câu hát cứ vang mãi trong đầu em những ngày này, em thích mùa đông, thích cơn gió rít ngang tai, thích mái tóc xõa dài xuống rồi bị gió thổi rối tung. Và anh sẽ lắc đầu nhìn em như đứa trẻ, chải mái tóc “rễ tre” xấu òm của em, còn em thì la oai oái vì đau.
Những ngày thương yêu, ngồi ngắm ảnh anh với ý nghĩ điên rồ, rằng nhất định sẽ bắt anh nắm tay em qua hết những mùa đông của tuổi trẻ, và cả tuổi già nữa. Hoặc sẽ nằm khóc lóc trong chăn mấy ngày liền nếu nhận được lời từ chối, và tất nhiên rồi, sau những ngày sưng mắt ấy thì vẫn cười, vẫn bước tiếp, vẫn mạnh mẽ đi… vài đôi tất để qua mùa đông dài lạnh.
Đông đến rồi, mình hẹn hò đi anh!
Đông đến rồi, em nói thật đấy, mình hò hẹn nha anh!
Đông đến rồi, như mọi năm bạn bè đã tặng khăn len ấm, găng tay ấm, tất ấm, mũ len ấm để một con bé lúc nào cũng suýt xoa lạnh buốt có thể “sống sót” qua mùa. Nhưng năm nay, em mong em chỉ cần có anh là đủ, đủ vững vàng, đủ mạnh mẽ, đủ ấm áp và cười khúc khích vì an tâm mỗi khi đài báo giảm thêm một độ C.
Điên cũng được, ngây thơ cũng được nhưng em sẽ gặp anh, rồi thì lí nhí mà nói rằng: “Đông đến rồi, mình hẹn hò đi anh!” chứ không phải ngồi Facebook mà ngắm anh cả ngày, hay âm thầm dõi theo từng cử chỉ của anh mỗi khi gặp, rồi lại giật bắn người quay đi nếu gặp ánh nhìn từ anh. Đông đến rồi, em nói thật đấy, mình hò hẹn nha anh...
x-)
Trả lờiXóa